TÔI THƯƠNG CÁC EM MÙ
*Ghi chú: bài viết này vận động mạnh thường quân mua nhà khi Cơ sở gặp khó khăn thuê mướn mặt bằng.
Là người phụ trách về mặt chuyên môn. Lần đầu tiên tôi được phân công đưa các em mù đi học xoa bóp tại Đại Học Y Dược Thành Phố, thật sự tôi chưa hiểu gì về các em lắm, nhưng tôi cảm thấy đây là công việc hay hay và có ích mà tôi nên làm.
Rồi mỗi ngày cô trò đưa nhau đi học (vì chỗ ở cách trường gần 2 cây số) dù nắng hay mưa, các em túm lấy tay tôi tứ phía, bện giăng như sợi dây thừng, cùng nhau vừa đi vừa trò chuyện thật vui vẻ, tôi thuyết minh nơi nào là ống cống, ổ gà, những chướng ngại vật bất đắc dĩ, cứ thế mà cô trò đến trường hồi nào không hay. Điều làm tôi rất ngạc nhiên là trí nhớ của các em rất dai và minh mẫn, các bác sĩ chỉ giảng qua một lượt vị trí xương, cơ là coi như các em lập lại không thiếu một từ ngữ nào cả. Về nhà tôi và các em cố gắng ôn bài vỡ. Sự siêng năng, thông minh và chăm chỉ đã được đền bù, cuối khoá em nào cũng được cấp giấy chứng nhận thuộc diện khá giỏi.
Cầm được tấm bằng trong tay, các em vui mừng khôn xiết. Từ đây các em có thể lao vào kiếm sống bằng chính đôi tay và sức lực của mình, các em đã cố gắng hết mình phục vụ cho sức khỏe cho khách hàng, không quản ngày đêm gian khó tạo được niềm tin và sự tín nhiệm của khách hàng. Khi khách hàng vui và khoẻ là những lúc em mệt và ra mồ hôi nhiều nhất. Làm nghề này là vậy đó! Có những khách không chịu máy lạnh, không bắt quạt các em làm xong như kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm tràn xuống mắt cay xòe, nhưng cố chịu vì tay làm dầu không đưa lên chùi được. Có ngày khách đông các em làm 5-6 suất có khi mưa gió bão bùng các em chỉ làm một suất và rất lo, vì vừa làm vừa phải lo ăn, ở nhà trọ chi phí rất cao, lụi hụi mau tới tháng, lơ mơ là không có tiền đóng.
Thời gian làm việc trôi qua, các em gần gũi nhau lâu ngày cũng tìm được cho mình một mãng đời chia sẽ. Có em được vợ sang mắt, rất chung thủy rất yêu thương. Có em lại gặp bất hạnh, thêm một lần nữa, người vợ sống với nhau một thời gian có hai mặt con, nghe theo tiếng gọi trái tim, khan gối ra đi, bỏ lại đứa con thơ và người chồng tăm tối. Các em sống dỡ, chết dỡ, tuyệt vọng đòi chết, tôi phải giải thích, khuyên lơn, an ủi lắm, các em mới nguôi ngoai trở lại. Những em lấy vợ cùng cảnh ngộ thì hạnh phúc hơn, nhưng cũng rất khổ, đứa con ra đời rất mừng nhưng cũng rất lo: ba miệng ăn, người chồng phải rang làm cật lực để mua sữa cho con bú, tôi thật sự thấy ái ngại và rất lo cho các em trong hoàn cảnh chồng mù đi làm, vợ mù ở nhà trọ vừa chăm con vừa lo cơm nước chờ chồng về ăn chung.
Cứ thế gánh nặng cuộc sống ngày càng chồng chất. Có những em phải bươn chải lên thành phố, xem cuộc sống có cải thiện gì hơn không? Có em bỏ nghề đi bán vé số dạo, hôm thì được đắt, hôm thì ôm số. Lâu lâu bị bọn lườn gạt cầm nguyên cùi vé số chạy mất, các em chỉ biết khóc và than trời làm sao mà lấy lại được, có em lại ra làm riêng đi vay, mướn để mở cơ sở tự mình bươn chải, nhưng vốn liếng không có, phòng ốc không đầy đủ, phương tiện vật chất thiếu thốn, các em càng làm kết quả càng tệ hơn. Làm bao nhiêu trả nợ bấy nhiêu, lãi vay chồng chất.
Gần gũi các em mỗi ngày, nhìn lại những khó khăn vất vả mà các em nếm trải, tôi cảm thấy thương các em lạ. Hàng ngày người mù va chạm, đầu bị đụng xay xát máu và cọ quẹt, tai nạn giao thông là chuyện thường. Tôi thương nhất là hai vợ chồng mù, đi kiếm nhau, gặp nhau mà không nhận ra nhau, đi tìm mãi, tìm mãi….
Có một em gái bảo tôi rằng: cô ơi sao ba má đặt tên con là Hên nhưng con đâu có hên gì đâu? Sinh ra đã bị mù, câu nói thật ngây thơ, nhưng trong lòng tôi thấy xót xa và thương em lạ. Những khi lien hoan giao tiếp tôi thương nhất là lúc các em chìa tay ra cô ơi! Cô đâu rồi con muốn bắt tay cô, chú ơi! Chú đâu rồi con muốn bắt tay chú. Những cánh tay đưa ra chơi vơi, tìm kiếm người đồng cảm.
Càng gần gũi lâu ngày tôi thấy càng gắn bó với em hơn bao giờ hết, thứ bảy chủ nhật nghỉ ở nhà tôi luôn trông và mong thứ hai đi làm để gặp lại các em. Có một điều nữa là cảm xúc các em rất nhạy bén những lúc tôi vui hay buồn, trong mình không khỏe qua giọng nói các em đều đoán biết và trúng tâm trạng của tôi.
Đã gần năm năm trôi qua, làm công việc massage tôi hỏi các em đã tích góp được những gì? Các em bảo cô ơi chẳng có gì cả, dành dụm được chút ít thì vợ đau con bệnh, tay trắng vẫn trắng tay. Các bạn có thấy hai vợ chồng khi con bệnh, ẵm con đi tìm bác sĩ, hỏi thăm từng người thật chạnh lòng và đau xót.
Tâm sự về nguyện vọng của mình, các em ước mơ phải chi có một phép màu nào đó cho mấy em được cơ ngơi và môi trường làm việc tốt, tự chủ công việc, cố gắng làm hết mình, để có tiền tích lũy về già, lo được cho vợ con không muốn phụ thuộc và là gánh nặng cho xã hội. Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ biết bao giờ thực hiện được, tất cả chỉ là con số không trước mắt.
Theo dõi từng cảm xúc của các em, từ những khó khắn đương đầu trong cuộc sống với những mong muốn các em vừa nêu. Tôi thấy đây là ước mơ vô cùng chính đáng, người khiếm thị đã khổ quá nhiều rồi, họ có quyền được vươn lên và thực hiện ước mơ tự chủ như bao người bình thường khác. Đây cũng là tâm huyết của tôi, xóa đi những mặc cảm tự ti, để các em làm một người chủ thật sự, làm việc để tích lũy về già, tôi phải giúp các em bằng mọi giá.
Và các em đã tập họp lại cùng tôi, lại có thêm hai người bạn cùng chí hướng như tôi, chúng tôi cùng bắt tay xây dựng cơ sở TOÀN THẮNG. Bước đầu còn gặp rất nhiều khó khan bỡ ngỡ thấy trò chưa có kinh nghiệm chỉ có lòng nhiệt huyết và sự đồng tâm mà thôi. Cơ sở vật chất còn thiếu thốn, vốn liếng, mặt bằng và còn bao khó khan nữa, hiện tại chỉ mong các nhà hảo tâm, các vị có lòng nhân ái đến ủng hộ các em thường xuyên bằng những suất xoa bóp để các em được duy trì cái ăn, cái mặt, hoạt động đi lên và phát triển.
Ước mơ lâu dài của toàn cơ sở (vì nhà chỉ cho thuê hai năm), có một vị mạnh thường quân nào mua nhà cho thuê với giá rẻ giúp các em ổn định lâu dài và yên tâm phục vụ đây là mơ ước rất lớn các em chỉ hy vọng mà thôi.
Ước mơ của các em có trở thành hiện thực hay không và có được chấp cánh bay xa hơn không là nhờ sự đồng hành của các nhà hảo tâm, của những người có lòng nhân ái.
Chủ cơ sở xoa bóp Toàn Thắng
LÊ THỊ DIỆU QUÝ